NẮNG THÁNG NĂM
Thơ: Nguyễn Hưng
Ôi tháng năm hạ chìm trong cơn khát
Nắng đỏ đường cháy sạm trái tim côi
Sa mạc đời đổ bóng một mình tôi
Hun hút dài xa xôi mòn chân bước.
Yêu dấu ơi em hãy là hồ nước
Thoả lòng tôi ao ước lúc hạ khan
Để rừng hoang róc rách tiếng thác tràn
Ngân vào lòng tiếng đàn xua im vắng.
Lại gần đây cùng ngọt bùi cay đắng
Riết vòng tay đêm trắng cạn môi hôn
Cho vơi đi nỗi nhớ đến cào cồn
Quên nỗi sợ vùi chôn trong mộ ái.
Em đã từng trong nỗi sầu tê tái
Cũng như tôi quằn quại một niềm đau
Hai trái tim đều đã quá úa nhàu
Sao không thể gần nhau cùng chia sớt ?
Đường song hành rồi cô đơn sẽ bớt
Nắng cháy nào cũng ngớt lúc hạ trôi
Tháng năm về nóng vã giọt mồ hôi
Lại đây em bên tôi tựa bóng mát.
Dẫu sa mạc... sợ gì đâu cơn khát
Phải không em... khi đã sát cạnh nhau.
CHỚM HẠ
Thơ: Lê Gia Hoài
Tháng 5 qua một nửa
Đất trời bỗng hanh hao
Lộc xuân không còn nữa
Hạ về trong xuyến xao.
Rét nàng Bân tắt lịm
Hoa sưa trắng rời cành
Hoàng hôn vương sắc tím
Rớt vào đêm mong manh.
Con ve sầu tỉnh giấc
Sau tán phượng mùa đông
Vươn mình ngân điệp khúc
Gọi bão mùa qua sông.
Góc lớp chiều tháng 5
Hắt hiu giọt mưa buồn
Có ai đang ngồi khóc
Đếm từng giọt mưa tuôn.
Sắc hạ chợt bình yên
Cho thương nhớ đong đầy
Hẹn ngày sau gặp lại
Hương mùa thu thơ ngây.
MƯA THÁNG NĂM
Thơ: Mạc Phương
Mưa ào ào dày xéo đám cỏ xanh.
Những chiếc lá mong manh chao nghiêng ngả.
Gió gầm gào quét sạch trơn tơi tả.
Lâu đài tình vất vả đã dựng xây.
Quãng thời gian ta vun đắp đắm say.
Qua bão giông ngất ngây không tồn tại.
Tấm chân thành sao vẫn còn nhớ mãi.
Hãy để mưa mang rải khắp thế gian.
Dẫu xót xa sau bão đổ hoang tàn.
Dẫu sấm nổ xé tan ngày ước vọng.
Vẫn phải cười để vượt ngàn đợt sóng.
Tâm bình an mau chóng bước vững vàng.
Mưa đang rơi hay nước mắt chứa chan.
Trước bể đời vô vàn cơn giông tố.
Mỗi con người mỗi phước phần mỗi số.
Phận bọt bèo cuốn sổ nợ dày thêm.
Tháng năm ơi mưa đã ướt môi mềm.
Mong đọa đày hãy êm êm một chút.
Để nơi nơi khỏi cảnh đời ngập lụt.
Để nắng về ... sưởi ấm trái tim côi.
THÁNG NĂM
Thơ: Thảo Ngọc
Em nhớ mãi tuổi hồng bên áo trắng
Ngất ngây hồn say đắm mộng yêu đương
Suối tóc bồng phơi phới thoảng làn hương
Đôi mắt biếc trong xanh màu mơ ước
Nụ cười nở má hồng say cất bước
Như đóa hồng vẫy gọi tuổi vào yêu
Quên làm sao cứ mỗi sớm mỗi chiều
Thầm gửi gắm với bao điều hạnh phúc
Xa nhau nhớ xin anh đừng bội ước
Để tim em tan vỡ mộng ban đầu
Tình thơ ngây mà trong trắng đậm sâu
Từ vạn cổ đến ngàn sau vẫn đẹp.
THÁNG 5 & NỖI NHỚ
Thơ: Quy Ngọc
Góp nhặt nhớ em đem gửi tháng năm
Khi gió trở lạnh căm trời mùa hạ
Gọi thu về nhuộm vàng lên phiến lá
Gói nỗi niềm xin trả lại thời gian
Tháng 5 ơi lồng ngực vẫn căng tràn
Gom yêu thương giữa nồng nàn nỗi nhớ
Bỏ sau lưng bóng chiều buông vụn vỡ
Giọt nắng vàng vô cớ chẳng hề phai
Bên thềm nhớ tiếng ve vẫn miệt mài
Đong nỗi sầu phủ dài lên cánh phượng
Đâu bận lòng sắp qua mùa gió trướng
Mặc cho ai mãi ngượng ngịu buồn thiu
Đếm giọt sầu bỏ sau phía trời chiều
Chỉ còn lại lời yêu là đọng mãi
Dù câu thương vẫn đong đầy vụng dại
Nhưng mặc lòng mong hái mảnh tình duyên
Tháng 5 ơi xin gửi lại chuân chuyên
Để mong ước uyên ương tròn giấc mộng
Em sợ lắm chỉ còn bàn tay trống
Muốn lại gần mà bỗng cứ dài thêm
Tháng 5 lại sắp sửa bước qua thềm
Nhưng mãi đọng dịu êm từng nỗi nhớ….!!!
NHỮNG MÙA HOA THÁNG NĂM
Thơ: Phú Sĩ
Tháng năm về trong sắc tím Bằng lăng
Vùng kỷ niệm xếp vào ngăn ký ức
Mùa hạ ấy những nỗi niềm day dứt
Với mối tình còn lưu luyến tâm tư
Tháng năm về màu Phượng thắm đỏ tươi
Lòng nhiệt huyết dâng đầy nơi tuổi trẻ
Những cung bậc xuyến xao lời khe khẽ
Trái tim hồng nhè nhẹ nỗi buồn xa
Tháng năm về sắc trắng nụ Linh lan
Niềm hy vọng vô vàn trong hạnh phúc
Xoa nỗi nhớ tổn thương thời quá khứ
Lại bắt đầu ngày của những niềm vui
Tháng năm về hoàng yến cũng ngậm ngùi
Vàng rực rỡ giữa bầu trời xanh thẳm
Rung cảm lắm nhưng âm thầm chẳng nói
Nhớ một thời người đón đợi người sang
Tháng năm về Chăm pa sắc hồng thơ
Như thiếu nữ còn mộng mơ lơ đãng
Đóa Trà mi khẽ khàng trong nắng hạ
Đàn bướm ong vội vã hát ru tình ….
TẢN MẠN THÁNG NĂM
Thơ: Trần Thị Hằng
Giữa tháng năm nắng tô hồng cánh phượng
Trời xanh trong mây trắng rủ nhau về
Gió nhởn nhơ ru ngủ những hàng me
Man mát lạnh như xuân còn đâu đó.
Tháng năm ơi ... lưu bút còn bỏ ngỏ
Ve ca hoài cho giã biệt buồn hơn
Mùa chia tay thấy trống trải tâm hồn
Sân trường vắng sao nghe buồn đến lạ
Hẹn nhau về trong một ngày nắng hạ
Tay trong tay ánh mắt thả giữa chiều
Chẳng nói gì ... má em thắm màu yêu
Anh rạng rỡ trao thật nhiều ... thương nhớ.
THÁNG NĂM
NHỚ BẠN NGÀY XƯA
Thơ: Mạnh Chiến
Tháng năm nhìn cánh phượng hồng
Nhớ về thuở ấy sáng trong học trò
Chia tay như một chuyến đò
Chỉ nghe câu hát giọng hò ngọt đưa
Bao năm mái tóc khi xưa
Nay nhiều sợi trắng nắng mưa cuộc đời
Thời gian dòng chảy bạn ơi
Bầu trời mặt đất rạng ngời yêu thương
Để ta cuộc sống đời thường
Nghĩa tình trọn vẹn gió sương bền lòng
Tình người luôn mãi sáng trong
Thuỷ chung đằm thắm phượng hồng sắc hương
Lòng thêm bao nỗi vấn vương
Nhớ về ngày ấy mái trường thân yêu
Trong ta ôm ấp bao điều
Dòng sông bến nước cánh diều lượn bay
Tháng năm kỷ niệm đắm say
Ngấm vào ký ức tràn đầy tim ta.
SANG MÙA...
Thơ: An Nhiên
Tháng năm về Mây xòa bóng chơi vơi
Buổi Hạ ghé gom hương đời say ủ
Nắng hong trải những giọt thương ngày cũ
Phút nhạt nhòa buông rủ gót chiều rơi
Vẫn còn đây xao xuyến một khuông trời
Khi quên - nhớ, tưởng một thời .. lưu mãi
Ai đâu biết.. chỉ tim gầy khờ dại
Níu mùa xa khắc khoải chút mặn nồng
Chẳng thể nào.. vỗ nhịp ước mom sông
Thùa sợi nhớ giữ đổi dòng con sóng
Đâu phải cứ thầm vương tình ảo vọng
Cuối chân trời.. Mai* lẻ bóng.. đêm trôi
Dạ xui lòng.. vờn vãng giấc điệp vời
Thuở mắt biếc nụ hoa môi cười mỉm
Vạt nũng nịu trách mùa Sim sẫm tím
Rót phôi phai hoàng hôn lịm hoang chiều
Chẳng mong về.. ghép lại mảnh hồn phiêu
Tháng năm đến xanh mỹ miều vạt cỏ
Thôi từ tạ ..trả nỗi niềm theo gió
Chút tình quê.. ru ngõ nhỏ sang mùa...
NỖI NHỚ THÁNG NĂM
Thơ: Thanh Thảo
Nắng tháng năm len ngang từng kẻ lá
Tia chiều hè ra rả tiếng ve ngân
Gió phản phất lả tả rụng đầy sân
Gót sen hồng lân lân còn chưa hẹn
Lối cũ qua ước mong mình trọn vẹn
Chiều không anh len lén khắc lồng tên
Em một mình gom nhặt từng sợi nắng
Cội phượng già đỏ thắm xác rơi lền
Ghế đá sầu đợi hoài anh không đến
Hàng cau buồn bên bến chiều ngã nghiêng
Anh tham chi lầu mộng với kim tiền
Ánh nguyệt oằn bên hiên sầu nỗi nhớ
Về đi nhé trông anh từng hơi thở
Nhớ nghe anh đừng lỡ độ mùa vàng
Loa kèn phai bằng lăng tím mênh man
Về nghe anh cùng hát điệu xuân tình
Đêm khuya dần em vào trong tĩnh mịt
Mưa ngoài trời rả rích gọi tên anh
Nỗi nhớ anh len mộng giấc chẳng lành
Bờ mi ướt vai đành trơ lạnh lẽo.
NỖI NHỚ THÁNG NĂM
Thơ: Hoa Trinh Nữ
Tháng năm đến gieo lòng ta nỗi nhớ
Hoa phượng buồn nức nở phút chia tay
Kỳ thi xong hết tính tháng đếm ngày
Trên bục giảng cô thầy nay thiếu vắng
Chiều chấp chới gió bay tà áo trắng
Nón chao nghiêng nắng lắng đọng sân trường
Rời bạn bè mi đẫm lệ nhoè vương
Mai xa cách mong đường đời rộng mở
Đàn em nhỏ nâng cánh bay bỡ ngỡ
Bầu trời xanh rạng rỡ sắc hạ vàng
Ngõ phố buồn lưu ký ức mênh mang
Vội viết tặng vào trang dòng lưu bút
Tháng năm sẽ qua đi trong luyến tiếc
Tuổi hồn nhiên những chiếc lá giao mùa
Nghe xạc xào bên cánh võng đung đưa
Ru con trẻ giấc trưa say lòng mẹ
Ta tìm kiếm chốn xưa chân bước khẽ
Bàn ghế cùng thước kẻ với bảng đen
Bụi phấn rơi từng một thủa sách đèn
Bao gương mặt thân quen giờ muôn ngả
Tiếng ve gọi khi hè sang dục dã
Người có về cho thỏa nỗi khát khao
Phòng học đây mái ngói cũ thời nào
Tường rêu phủ đón chào nhau trở lại...
BÀI THƠ CHƯA ĐẶT TÊN
Thơ: Hữu Tuấn
Tháng năm về như thắp lửa vào tim
Dòng ký ức vẩn vơ tìm ai đó
Tiếng ve ngân phượng bừng lên sắc đỏ
Nao nao lòng nhớ quá tuổi thần tiên.
Bài thơ đầu tôi viết chửa đặt tên
Đầy hoa nắng dưới hiên trường năm ấy
Phượng vĩ tôi xếp hình đôi bướm vẫy
Len Lén trao còn run rẩy đến giờ.
Hè về rồi lục trí nhớ làm thơ
Thoáng trong tôi hiện gã khờ năm đó
Tháng năm trôi về đâu em gái nhỏ?
Mối tình đầu chưa tỏ đã vội quên.
Lưu bút còn nguệch ngoặc những dòng tên
Giờ xa vắng thiếu tên nhiều đứa lắm
Đứa thoát ly đứa nằm sâu dưới mộ
Bao năm rồi chưa hội ngộ cùng nhau.
NỖI NHỚ THÁNG NĂM
Thơ: Vũ Thắm
Em vẫn nhớ thủa ban đầu dang dở
Mình hẹn nhau chung lối nhỏ đường đời
Khi hè về nhìn phượng đỏ buông lơi
Trái tim em nghẹn lời trong xao xuyến
Vẫn nhớ mãi thủa ban đầu lưu luyến
Anh kể nghe chuyện hoa bướm Trang Đài
Thầm mộng ước tình mình đẹp nắng mai
Lung linh chiếu trải dài trên bờ cát
Nhớ kỉ niệm những chiều hè gió mát
Mình bên nhau đệm khúc hát say tình
Lời thề hẹn trong ánh mắt đẹp xinh
Nắm chặt tay mình trọn câu chung thủy
Thời gian trôi nỗi niềm luôn âm ỉ
Lời hẹn nào bền bỉ ở trong tim
Anh vắng xa để em mãi kiếm tìm
Bước thầm lặng suy tư hình bóng cũ
Mùa hạ về ve ngân chiều thoáng rủ
Người xưa đâu có thầm nhủ lời thề
Đã từ lâu mình cách trở sơn khê
Có khi nào lòng mơ về chốn cũ...
THÁNG NĂM MÙA HẠ ĐẾN
Thơ: Đà Lạt Mùa Thu
Tháng năm về bằng lăng rụng bên thềm
Gió đung đưa thổi êm màu hoa vải
Khung cửa sổ gió lùa tình vụn dại
Lời hẹn thề còn mãi tân nơi đâu...
Tháng năm về gởi lại mối tình đầu
Hàng liễu cũng ôm sầu cây trút lá
Tiếng ve ngân ôi sao buồn đến lạ
Lối cũ em về nhớ quá buổi chiều nay
Tháng năm về lất phất hạt mưa bay
Nhật kí còn đây người xa biền biệt
Sân trường vắng dâng lên niềm da diết
Kỷ niệm tràn về tha thiết gọi tên ai
Gốc phượng kia hàng chữ khắc từng ngày
Người đi xa hạnh phúc đầy nồng ấm
Để lại nơi đây mối tình sâu đậm
Tháng năm về vết xướt nặng trong tim...
THÁNG NĂM...ANH & NỖI NHỚ
Thơ: Châu Uyển Nhi
Em giật mình...hoa phượng đã chín chưa?
Sao cái lạnh vẫn như vừa chợt ghé
Nắng tròn xoe...ru môi em thật nhẹ
Ồ...tháng năm...đã khe khẽ cựa mình
Nắng đầu mùa em thấy hạ lung linh
Đang nũng nịu nét tươi xinh phiến lá
Anh có thấy đất trời đang vào hạ
Hình như là...nắng đang dỗi ...anh ơi
Gió nhẹ nhàng khẽ mơn trớn làn môi
Nắng dịu dàng vương lên làn tóc rối
Nghe không anh...tháng năm về như gội
Bao yêu thương nhung nhớ chợt ùa về
Em thấy lòng như cất hết nhiêu khê
Gọi yêu thương em gói từ mùa trước
Gửi về anh cho tròn vành mơ ước
Cho ngọt ngào một mùa hạ...nha anh
Tháng năm về...yêu nhớ thật long lanh
Em có anh khi hạ về phố nhỏ.
MƯA TRÊN THÁNG NĂM
Thơ: Diệp Ly
Tháng năm về rả rích tiếng mưa rơi
Phượng thắp lửa khung trời mùa hạ nhớ
Tim thổn thức khúc tình sầu muôn thuở
Nhạc ve ru trăn trở mấy cung đường.
Tháng năm về thiếu vắng bóng người thương
Tìm không thấy dư hương bờ môi ấm
Nơi ngực trái khoảng trống sâu thăm thẳm
Những yêu thương chìm đắm đáy hoang mồ.
Nửa cuộc tình xơ xác tựa lá khô
Nửa còn lại cuốn xô theo làn gió
Thiên đường mộng giờ ố hoen vàng võ
Lời ước thề ngày đó đã xa xôi.
Tháng năm về đong đếm nỗi đơn côi
Kỷ niệm khẽ đâm chồi trong mưa gió
Đợi chiều xuống ráng tà loang mắt đỏ
Mảnh hồn hoang mở ngõ đón cơn buồn.
Cuối chân trời heo hút bóng hoàng hôn
Cánh chim muộn chập chờn trong bão tố
Mặn bờ môi giọt trần ai tuôn đổ
Mưa tháng năm loang lổ dấu thăng trầm.
Lệ của trời đẫm ướt cuộc trăm năm...
CHÀO THÁNG NĂM
Thơ: Bằng Lăng Tím
Tạm biệt nhé tháng tư vừa qua ngõ
Tháng năm sang hoa đỏ cháy nao lòng
Sợi nắng vàng ai mới trải ra hong
Lúa mùa mới trổ đòng thơm ngào ngạt
Trên nhành liễu gió thì thầm khẽ hát
Sóng bờ xa dào dạt vỗ mạn thuyền
Bến sông chiều nghe vẳng tiếng chim quyên
Trầu cau đượm ước tròn duyên hai đứa
Tháng năm tới phượng vĩ hồng thắp lửa
Cánh Ngọc lan ô cửa thoảng dịu dàng
Những con đường bằng lăng tím mênh mang
Tàn lá biếc nắng nhẹ nhàng trải rộng
Diều ai thả tiếng sáo vang bay bổng
Ve ngân nga lay động lá xạc xào
Mối tình đầu thuở ấy đã thầm trao
Nụ hôn đắm ngọt ngào men say lạ
Tháng năm đợi bạn bè từ muôn ngả
Về trường xưa vui quá buổi tương phùng
Nhật ký hồng viết bao kỷ niệm chung
Màu tím chữ nhớ nhung mùa Hạ cháy
Tháng năm nhé đừng trôi xa như vậy
Khắc trong tim còn đấy tuổi mộng hằng...
MƯA BUỒN THÁNG NĂM
Thơ: Trúc Thanh
Trời tháng năm mưa dầm nhưng chẳng lạnh
Chỉ thấy buồn vì bên cạnh thiếu anh
Bỗng thèm sao lời an ủi, dỗ dành
Hoặc đơn giản, câu chúc lành êm dịu
Mưa không gió nhưng nặng oằn dáng liễu
Em lạc loài vì thiếu một bờ vai
Trời đêm nay sao từng khắc kéo dài
Cơn đau đớn hỏi ai cùng san sẻ?
Em đứng dậy nơi góc đời đơn lẻ
Xót xa này sao chẻ được làm đôi
Gửi cho người nơi cùng tận xa xôi
Chút cảm giác bồi hồi day dứt nhớ
Mưa gió trùng phùng... Đôi mình cách trở
Nhịp thời gian nức nở lúc canh khuya
Lệ hay mưa từnh giọt nóng đầm đìa
Đây thầm tủi...Chốn kia người có biết
Khi nỗi nhớ cấu cào nơi cách biệt
Mưa kéo về da diết tháng năm ơi
Em muốn tan như bóng nước giữa trời
Đến cùng anh ghép đời hai mảnh nửa.
TƠ LÒNG THÁNG NĂM ...
Thơ: Phú Sĩ
Tháng năm đến mùa yêu không hẹn trước
Cuối sân trường từng bước đợi chờ nhau
Vòng xe quay mang nỗi nhớ dạt dào
Tan trong nắng khát khao lời ai ngỏ
Cánh hoa dại khiêm nhường đêm nở muộn.
Khúc nghê thường dâng hương sắc bình yên
Ánh nhìn trôi sâu lắng những ưu phiền
Từng kỷ niệm còn đượm tình lưu luyến
Tháng năm ngỡ con đường xưa miên viễn
Dáng mẹ gầy còn ẩn hiện bên sông
Mãi dần xa hun hút khói trên đồng
Đời lam lũ giấc mơ đời hoa mộng
Cánh diều lượn trên nền trời gió lộng
Đã trôi về miền xa vắng mênh mông
Lối ta qua những chớp bể mưa nguồn
Lãng quên mất bữa cơm chiều đông muộn
Khoai độn sắn nụ cười luôn rộn rã
Bữa cơm nghèo đã lạc bước đời xa
Phút chạnh lòng ta vẫn cứ là ta
Sao cứ ngỡ chẳng còn quay trở lại ….
Dòng thời gian hiền hòa sông vẫn chảy
Thủ thỉ lời trong gió … mãi thiết tha ...
Nguồn: https://www.iini.net/2018/04/tho-thang-5-hay.html
0 Nhận xét