VÀO HẠ
Thơ: Nguyễn Hưng
Phố chiều nghiêng nghiêng đổ
Mùa lạc trong mắt say
Chiếc lá vàng xao xuyến
Nhẹ rớt trên vai gầy.
Hạ vừa sang vội vã
Văng vẳng tiếng ve ngân
Bóng ai vừa chợt thoáng
Nỗi nhớ tôi bần thần.
Hàng sấu già thay lá
Thu khẽ chạm bàn tay
Tôi nghe hồn hoang vắng
Nao nao tiếc những ngày.
Chiều hanh hao nắng nhạt
Lá trút tiếng thở dài
Sầu vương trên hè phố
Thăm thẳm vào mắt ai.
Một tiếng chim ríu rít
Phượng đã rực cánh hồng
Ừ đã vào mùa hạ
Sao buồn cứ mênh mông ?
SẮP HẠ
Thơ: Hồng Giang
Dấu yêu ơi hạ sắp sang rồi đấy
Câu thơ rơi nghiêng trang giấy học trò
Đừng trách anh ngày ấy quá âu lo
Chẳng dám nói câu hẹn hò trăn trở.
Cánh Phượng hồng giấu vội vào trang vở
Ngồi kế bên cũng sợ bạn cười chê
Dẫu trong lòng nặng trĩu nỗi đam mê
Chẳng dám nói đợi đêm về thao thức.
Kỷ niệm đó giấu sâu vào ký ức
Ghép vần thơ theo vết mực thời gian
Gửi cho em trong nỗi nhớ ngập tràn
Ngày ly biệt tiếng Ve ran trường cũ.
Dấu yêu ơi hạ sắp về nhắn nhủ
Cánh Phượng hồng rơi lối cũ ngẩn ngơ
Liệu ai còn gìn giữ những câu thơ
Mà ngày ấy ai thẫn thờ viết vội.
Hạ sắp sang lời yêu xưa hờn dỗi
Tiếng Ve buồn…
Mắc lỗi…
Với tình thơ!
LÃNG DU MÙA HẠ
Thơ: Phú Sĩ
Hạ đã vào ngang qua cửa rồi em
Hoa phượng đỏ rực nỗi niềm trên phố
Hoàng yến vàng những con đường đua nở
Nắng hồn nhiên rực rỡ phút giao mùa
Hạ nhắn gì trong tiếng gió đong đưa
Chút hoài niệm cơn mưa chiều yêu dấu
Thuở trao trọn hương nồng hoa bướm đậu
Khúc tâm tư ai giấu nụ hoa tình
Vị ngọt ngào thổi gió mát vào tim
Bâng khuâng nhặt màu ngây thơ ngày cũ
Chút thổn thức vần thơ chưa thắm nụ
Hạ trôi đi mùa thương nhớ xa rồi
Em bây giờ có đợi khúc tình ve
Lời thì thầm còn nhẹ ru trong gió
Khúc phượng buồn ai bỏ rơi bên ngõ
Góc yêu thương đâu đó nắng qua đời
Hạ ủ mình mãi miết những dòng trôi
Em xa mãi để rồi tôi luyến nhớ ….
Nhớ mãi hè ơi
Khuất Việt Hưng
Thẫn thờ giữa buổi trưa hè
Chạnh lòng thương những tiếng ve học trò
Phượng hồng nhớ đến ngẩn ngơ
Tuổi thơ trong sáng bây giờ lùi xa.
Nhớ sao ngày ấy đã qua
Trèo lên cây bẻ nhành hoa trong trường
Tặng người bạn gái yêu thương
Đến giờ còn đọng vấn vương trong lòng.
Rời tuổi thơ với phượng hồng
Gói vào nỗi nhớ mênh mông đường dài
Mang theo khát vọng tương lai
Giảng đường đại học miệt mài luyện chăm.
Thương ôi năm tháng khó khăn
Sinh viên toàn nói chuyện ăn suốt ngày
Trưa hè ngồi dưới hàng cây
Ngắm thềm nắng rải đong đầy vần thơ.
Mang lòng yêu đến ngẩn ngơ
Mà không dám nói phải nhờ cành hoa
Rợp bằng lăng tím chiều tà
Là tình yêu của riêng ta gửi nàng.
Ước gì quay ngược thời gian
Để mình lại được mơ màng trộm yêu
Thả hồn như những cánh diều
Chao nghiêng giữa lộng gió chiều mênh mang.
Mùa hè bên đường
Tháng tư hạ chớm về rồi
Lắng nghe trong lá bồi hồi tiếng ve
Em về tập vở nghiêng che
Ta theo bước nhỏ lòng nghe thoáng buồn
Hạ ơi đừng khép cổng trường
Ve ơi đừng hát lòng đường bâng khuâng
Ngày mai trên vạn nẻo đường
Còn đâu tiếng trống tựu trường nôn nao
Còn đâu tiếng guốc xôn xao
Còn đâu ánh mắt người trao cho người
Còn đâu nữa những nụ cười?
Chỉ còn sót lại một thời nhớ thương
Tháng tư mùa hạ lên đường
Nắng vương vương nắng, buồn vương vương buồn.
Hè đến
(Vô Danh)
Bây giờ ai đã quên chưa?
Màu hoa phượng nở khi Hè vừa sang
Bâng khuâng dưới ánh nắng vàng
Tặng nhau cánh phượng ai mang đi rồi
Ngày xưa chỉ có vậy thôi
Có ai biết được để rồi cách xa
Mùa Hè từng mùa Hè qua
Tiếc hoài cái tuổi ngọc ngà chẳng quên
Nỗi buồn không thể đặt tên
Nhẹ nhàng nhưng lại mông mênh trong lòng
Ai còn nhớ kỷ niệm không?
Ngày xưa, một cánh phượng hồng đã trao.
Trường xưa - Phạm Trung Kiên
Cứ ngỡ rồi đây xa lắm một mái trường
Ta không đủ sức níu thời gian gần lại
Mái ngói mờ rêu, tán lá bàng xa ngái
Những con đường, sỏi đá nhịp buồn tênh
Tháng năm rơi trên bậc thềm chênh vênh
Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ
Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ
Và cơn mưa trong trẻo mắt bạn bè
Một mùa xa hoa phượng chật vòng xe
Nét mực tím vương dấu tay mùa hạ
Màu xanh dịu thân thương trên vòm lá
Nhạt sắc trời, con chim sẻ nào bay...
Qua những mùa thu vương lối heo may
Hoa cỏ tím góc sân trường thầm lặng
Ai không nhớ những vòm trời mây trắng
Mùa tựu trường gom gió hát vu vơ...
Gốc bàng xưa im lặng đến bây giờ
Mong mỏi phía hành lang xa vời vợi
Chỉ một câu thơ cũng thành tiếc nuối
Chuyện giận hờn, viên sỏi nhỏ màu xanh
Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua nhanh
Mái tóc xưa chắc giờ không còn ngắn
Đã đơn giản như ta từng ngộ nhận
Một điều gì, mà nào có gì đâu...
Bàn ghế xưa rưng rưng ngả màu
Mùa xưa cũ bâng khuâng như thần thoại
Hoa cỏ may buồn đi vào xa mãi
Kỷ niệm giăng đầy rợp một mái trường quê
Bạn bè xưa chẳng có lúc tìm về
Trái bàng chín nằm ngơ trong mùa cỏ
Giọng thầy khan, trầm ngâm trong gió
Mái tóc thầy điểm bạc hoa lau
Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua mau
Tuổi thời gian nhòe lem như giọt mực
Thương nhớ ấy nhuộm màu mây ngũ sắc
Lá học trò vụng dại trốn nơi nao...
Ô cửa mùa thu mây trắng lại bay vào
Ta lại thấy mình những ngày thu lớp trước
Con đường mùa xa, bàn tay nào với được
Giấc mơ một mái trường màu ký ức phong rêu
Hiên lớp xưa lời thầy vọng đều đều
Bụi thời gian phủ đầy lên kỷ niệm
Bài thơ cũ đợi ta về viết tiếp
Tuổi vụng về hát gọi tháng năm ơi...
Ta bước đi tiếng trống giục bồi hồi..
Mùa hè kỷ niệm
Sân trường văng vẳng tiếng ve
Kìa cây phượng vĩ hoa che kín cành
Xuân qua hè đến phải đành
Xa thầy xa bạn độc hành lẻ loi .....
Thời gian thoăn thoắt như thoi
Chợt đi chợt đến khiến tôi chạnh buồn
Hai mươi năm xa mái trường
Chưa ngày về lại cội nguồn tuổi thơ
Học trò đầy ắp mộng mơ
Nhưng đời như sỏi trơ trơ gót mòn!
Hẹn hò với tháng năm
Tháng năm có buồn như màu mắt của em?
Mà sao chiều tím cả lối về trên phố
Nắng đã dừng chân cho hoàng hôn loang lổ
Một vạt nắng cuối ngày có hong khô được nỗi nhớ em?
Tháng năm có e ấp như cô gái sau rèm
Len lén nhìn trộm rồi vờ như không có
Cũng như mưa vô tình đi qua ngõ
Bỗng giật mình gọi nắng đến thật nhanh
Tháng năm có đợi chờ những quá khứ mong manh
Có hoài cổ, có lắng lòng trong một giây kỷ niệm?
Ta vơ vào, ngoái nhìn rồi tự mình tìm kiếm
Tháng năm vô tình nên chẳng hiểu phải không?
Có phải tháng năm hẹn hò với những vũ công
Mà sao nỗi nhớ cứ nhảy múa hoài trong miên man tiềm thức
Tháng năm kéo người ta đi dọc miền kí ức
Nhớ lại một thời với những tháng năm xưa…
Tháng năm về rồi em đã thức dậy chưa?
Hay còn đang ngủ giữa bộn bề quá khứ?
Cuộc đời này dài vẫn còn vô số thứ
Em còn phải hẹn hò với cả tháng năm…
Tháng năm buồn và vạt nắng ghé thăm!
Chút tình đầu
Đỗ Trung Quân
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu
Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê
Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại.... mang về.
Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay...
Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm.
Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.
1984
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Vũ Hoàng phổ nhạc thành bài hát
Phượng hồng.
0 Nhận xét